Dừng huyên náo ta quy ẩn thôi
Trần duyên, ái ân sao chịu thấu
Nhành hoa khẽ rơi khiến ai sầu
Dòng sông nước trôi xa tận thu
Tàn canh ngóng trông không ngủ yên
Đình Tây nhớ ai bên nhành liễu
Cạn luôn mấy chung, dứt tâm sự
Tại nơi núi xanh, cây hồng đậu
Mà cảnh sắc xưa phai nhòa
Rồi bóng ai như mây tràn khỏi núi cao
Mày ai nhíu tựa sóng lăn tăn gợn
Đời vốn mông lung vô thường thật khó lâu
[ĐK]
Trông ánh tà dương xa phồng tay áo heo may lùa
Ai đúng ai sai, chuyện tình ái xưa
Ngoảnh lại ai thơ thẩn dựa lan can
Lặng thinh nhấp môi chung rượu
Mang kiếp phong lưu chợt tình vội tan