Chẳng bao giờ dám nguyện ước.
Vì mọi thứ anh đèu đã biết trước.
Những thứ anh mong muốn có được.
Cũng là suy nghĩ trôi theo dòng nước.
Số phận anh cũng như đã an bài.
Bốn phương tám hướng đều là tăm tối.
Rồi gặp được em anh biết mình sai.
Mong có cơ hội thứ hai làm lại.
Va em chính là ánh sáng ban mai.
Soi đường chỉ lối cho kẻ mù quáng.
Vì con tim đã trở nên sắt đá.
Sau những lần tự học cách chấp vá.
Và như thế anh đã học được cách yêu.p
Cũng như thế anh đã biết mình yêu.
Rồi đêm dài lắm mộng em biết không.
Cũng chẳng còn đâu giấc mơ màu hồng
Thiếu em con tim đập loạn nhịp.pp
Hơi thở anh chẳng thể nào bắt kịp.
Vì anh biết không em thì là ai .
Chẳng ngưòi nào có thể thay em mãi .l
Thời gian cứ trôi một cách chậm rãi.
Nỗi sầu tâm trí cứ thế thêm dài.
Đôi môi ấy và ánh mắt một thời.
Theo làn sương sua tan vào mây trời.
Làm nên những con mưa nặng hạt .
Khiến bức họa đôi mình dần phai nhạt.
Gửi nỗi buồn giấu trong từng nốt nhạc.
Kể người ta nghe bằng những câu hát.
.
Ngọn lửa bừng cháy với nỗi buồn thật
đẹp.
Cánh cưa con tim rồi cũng đã khép.
Giọt nước mắt dần chảy ngược vào trong.
Lời tâm sự dần cất dấu đáy lòng.
Đành một mình bức phá tựa màn đêm.
Còn hơn để nỗi đau ngày nhiều thêm.
Mình từng hứa sẽ cùng nhau ra khơi.
Giờ đây em lại để anh chơi vơi.
Với những khát vọng không thể với tới.
Đường về vẫn thế nhưng dần xa vời.
Bước chân mỏi mệt với câu ca lời.
Niềm vui nỗi đau đã từng buông lơi.
Anh không biết làm thế nào.
Thiếu em như chết dần các tế bào.
Suy nghĩ của anh mong manh như nắng.
Đánh phải hứng chịu ngút ngàn cay đắng.
Cũng tưởng như đợi chờ là hạnh phúc.
Hay là kết thúc của một niềm tin.
Đến với nhau là cả một đoạn đường
Lùi một bước đã biến thành ngưòi từng thương.
Thời gian cứ trôi một cách chậm rãi.
Nỗi sầu tâm trí cứ thế thêm dài.
Đôi môi ấy và ánh mắt một thời.
Theo làn sương sua tan vào mây trời.
Làm nên những con mưa nặng hạt .
Khiến bức họa đôi mình dần phai nhạt.
Gửi nỗi buồn giấu trong từng nốt nhạc.
Kể người ta nghe bằng những câu hát.