Ngày em đi mưa giăng, lối xưa mong ai trở về.
Còn lại ta sầu vương, khóc thương cho người con gái.
Mộng tơ vương còn đâu, tháng năm xóa đi mất rồi.
Hỏi trời cao mấy ai chẳng khổ vì yêu.
Còn đâu nữa lời em hứa xưa chỉ yêu mỗi anh nơi này.
Mà giờ đây… em tựa như cách hoa tàn.
Đời ngã nghiêng cuốn xô em, biết đi đến nơi đâu để khỏi chốn này.
Ngày âm u, khói sương nguyệt lạnh chiều thu.
Nếu anh biết tình yêu của ta.
Giờ đây phải đành phôi pha.
Nhìn em khuất xa chân trời.
Hoàng hôn xuống, giọt lệ của người cứ rời.
Lòng sầu càng thêm tã tơi.
Tiếc thương mối tình của ta.
(Rap)
Ngày em đi rời xa quê, đã quên câu thề từng hay nói.
Rằng sau này mình sẽ cùng nhau sắp xếp cuộc đời ta ngay lối.
Ngày qua ngày cứ thế trôi qua rồi bỗng có người cùng mai mối.
Phận anh nghèo đứng ngó bên sông, bởi tin câu thề như mây khói.
Buồn phận tui gia cảnh bọt bèo, ai dám gửi phận người ơi.
Túp liều tranh 2 trái tim vàng, những điều đó chỉ là mơ.
Phía bên kia cách con sông Vàm có người mang sính lễ cười vui.
Phía bên đây có ai đau lòng, nhìn nàng xa cách mà thôi.
Chốn phồn hoa cô có được vui, như là lúc ở nơi này không.
Nhớ đừng quên người nơi chốn cũ, phía bên sông Vàm chờ mong.
Đêm thêm lạnh ai đàn ai hát, mà nghe cứ như tiếng tơ lòng.
Có phải cô đã về nơi đây, lời ca xót xa phận má hồng.
Nét hồng nhan sao giờ phai nhạt, có phải nơi đó dày vò.
Không còn thấy nụ cười trong sáng, nhìn cô có vẻ gầy gò.
Bằng lăng buồn phủ một màu tím, tiếc thương thiếu nữ quê nghèo.
Phận không thành đời cô lận đận, giờ không biết đến nơi nào.