Rãi rác bên ngoài ô cửa từng giọt mưa đêm tí tách rơi
cơn gió nhẹ đưa cho chiếc chuông gió leng keng lắc lư đầu lại gợi,
từng đường từng nét in lên trang vở
có lẽ đêm nay không còn trăn trở
lim dim đôi mắt không gian dần mờ
tua ngược thời gian đưa tôi về với tuổi thơ.
Là con đường đó, là mái nhà đó, tôi đang còn nhỏ chơi lò cò trước ngỏ.
Thằng tèo lấp ló, rủ đi chọc chó,nó lo chạy trước về má cho đòn no.
Tối nay cúp điện ló ngó tụ tập tới tấp chụm lại ngồi kể chuyện ma
đứa thì miệng la đứa cười kha khả đứa thì kêu ba tới dẫn về nhà.
Là hồi đó không như bây giờ máy tính điện thoại đâu chơi điện tử
đứa nào có được máy xếp hình thì cũng thuộc dạng là hàng thứ dữ.
Chơi năm mười xong bàn tới phi vụ đại
đột nhập chỉ điểm cây xoài nhà Bà Hai..
lỡ có bị bắt tuyệt đôi không khai, bị dọa báo công an thì sợ
Lại nhà tôi không có điều kiện nên vẫn chưa sắm được chiếc tivi
bê bát cơm qua nhà hàng xóm vừa ăn vừa hóng xem Tây Du Ký.
Chặt nhánh ổi là binh khí...kéo ra ngoài đồng chạy nhảy hú hí,
cái thằng tí như 1 con khỉ rêu rao nếu thấy có đứa bị quỳ.
Dù có lỳ nhưng vẫn biết lý...nhiều thứ kì nhưng vẫn biết nghĩ
đối với việc học vẫn luôn chăm chỉ lãnh được giấy khen ba mua cho đống bi.
Thích đọc Conan nhưng không có tiền mua
gom góp ve chai bán thuê 1 tập nữa
cứ hễ mỗi lần tới mùa gặt lúa lao lên đống rơm la hét nhảy múa.
Uớc lớn lên được làm ca sĩ nè, muốn làm giám đốc nhà máy
đơn giản muốn đi qua Mỹ để mà được ngồi lên chiếc máy bay.
Khoảng thời gian ấy làm sao níu, ký ức tuổi thơ đáng nhớ bao nhiêu
khi ta lớn lên mới biết sóng gió vướng víu đôi chân là quá nhiều.
Như cánh bèo trôi dạt ta lại trở về với bờ ao
như lúc ta nhìn ngọn lúa còn cao từ giấc mơ trưa, bao lâu ta ước ao.
Ta muốn trở về dù chỉ 1 lần nữa tắm mình trong cơn mưa tuổi thơ
con diều vàng úa chở nặng cây sáo vi vu trong đêm cuối mùa thu.
Ta cầm ngọn rơm ,thả tàn đóm mùi lúa thơm,
cây ngô trên tay làm khẩu súng ta quên giờ cơm
đến khi bị lạc mất trâu bên kia con mương ta mới hết ung dung.
Ngọn lửa tuổi thơ ta cháy bùng như lúc điên khùng
ta giận dỗi bỏ cả thế giới trốn trong gầm giường sợ hãi cả đêm tối.
Ta làm bè chuối , mong cố vượt dòng sông.
Hay đêm hè cuối , ta ở lại hay không?
Ta chỉ biết dòng sông chảy xuôi, đâu nghĩ rằng dòng đời chảy ngược
Ta nặn mình trong viên bánh trôi bản thân ta nổi giữa làn nước.
Bữa cơm chiều tối, những ngày mùa trời hấp hối,
bà gọi ta về 1 vòng châu chấu ta buộc quanh mũ cối,
là lúc lần đầu tiên , biết hát khi kiếm soát được đàn,
là lúc lần đầu tiên biết khóc khi cậu bỏ ta đi.
Tao tiếc nuối những tiếng ve , những trưa hè không ngủ
tao tiếc nuối miếng cơm khê , chấm muối vừng không đủ
Tao nhớ mãi cả những chiếc xe dù có 4 bánh nhưng không đủ
chở tuổi thơ của tao đi qua nhưng chưa bao giờ là cũ.
Tao nhớ mãi những trận đòn vì cùng bỏ học đi trốn
lang thang đi nhặt từng lon bán đc 2 ngàn lon ton mua kẹo bòn bon.
Tao như người cũ giữa thế hệ mới tao như chơi vơi giữa sáng và tối
tao chỉ là thằng trẻ con sống lâu năm mong giữ 1 cái tôi.
Dù giờ tóc sắp phai mầu rồi
hay là tao chỉ muốn ôm mãi giấc mơ tuổi thơ của tao mà thôi.