Lảng phiên ta thường mơ mơ về em
Rượu nòng nhấp môi ta thường say, khi về đêm
Đời này mấy khi ta bình yên không sầu lo
Trăng sáng lên ta là ta trong xóm nhỏ
Họ nói ta điên thì sao ai mà thương
Này hỡi cô em xin thật xinh đang vấn phương
Người ta sai cho lòng ta thêm xác thương
Rồi mỗi đêm em nhìn ra mình trong bốn bước tường
Ta là ngã điên đúng yêu em quên cả thể xác
Ta đâu có gì dành cho em
Chỉ có mang trong lời nhạc
Ta kết bạn với nữa vầng trăng
Em hòa mình vào sống dữ
Em thích cách mình được sống thử
Một trong những cách không thể chống cự
Và một ngày dài là ngày em khóc
Một mình ngồi buồn trong góc
Lời họ nói là lời gay góc
Họ bảo em là đồ ngốc
Những cuộc vui đi qua trống vắng
Hột xoàn kim cương lóng lánh
Em tưởng mình như được chắp cách nhưng sau một đêm giấc mộng không thành,
Và em hóa điên trong sự vô vọng
Em vò đầu và bứt tóc
Em giải thoát mình khỏi đám đông
Về nhà và trong phút chóc
Cầm chai rượu, em lại nóc cho say thiệt say
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến em bị phản bội chỉ trong một giây
Thôi em đừng khóc là lẽ tự nhiên
Chức chứa suy tư muộn phiền
Rồi ngày mai rồi cũng sẽ khác
Em nghĩ ta là ngã điên
Ngồi hát luyên thuyên
Trong con hẻm vắng
Ngồi hát luyên thuyên, điên
Lời nó đó vốn dĩ cũng chỉ là mơ
Dừng buồn nữa có níu kéo cũng chỉ vậy thôi
Lời nói đó phút chóc chốt nhoáng rồi đi
Nàng ngồi khóc nước mắt ước đẫm hết bờ mi
Du dương tiếng đàn
Em ơi hãy nín đi em
Ngày mai bình mình nắng vàng
Ta đã sẽ hát em nghe trong lòng ta??