Kiên Giang Quê Mình
Tôi thầm gọi tiếng quê, sao mà nghe nặng lòng thương nhớ.
Kiên Giang ơi, đất mẹ ta ơi, dẫu đã mấy trăm năm vẫn in dấu chân người mở cõi.
Kiên Giang quê mình nghe tiếng gọi thiết tha, có tên anh hùng xứ Giang oanh liệt: Mạc Cửu, (Nguyễn) Trung Trực những người con đất nước, tên người tên đất thăng hoa.
Rạch Giá thân yêu phố biển mộng mơ, bến cảng, sân bay, con đường, nhà máy.
Thành phố nghiêng mình bên bờ biển ngọc, hải âu về soi bóng nước sông Kiên.
Em ơi Hà Tiên thập cảnh ngàn hoa, Thạch Động, Mũi Nai, Phù Dung, Nam Phố.
Biên giới chiều buông chuông ngân hoài cổ, trăng Đông Hồ tô thắm những vần thơ.
Ai đặt tên Ba Hòn cho đất nở hoa, Phụ Tử ngàn năm nghiêng mình trong gió.
Tắc Cậu tàu ghe về bến đổ, tôm cá đầy khoang rộn tiếng cười vang.
Kiên Giang quê mình đẹp lắm núi sông, lam chiều nghiêng cánh đồng thơm mùa gặt.
Lắc lẻo cầu tre em qua anh dắt, thương con đò chở nặng tuổi thơ.