Em tin một sớm mai bình yên sẽ thấy anh quay trở lại.
Em tin từng lý do người nói, đợi một ngày thêm, có xá gì.
Người ta cứ nói sao em ngây thơ, sao em dại khờ một lần nữa,
Cố chấp đem thanh xuân trong em chỉ để đặt vào người này nữa ?
Cứ mãi hy vọng, trông chờ những điều viễn vông ?
Nhưng em chỉ lắng nghe rồi mỉm cười chẳng nói thêm một điều gì,
Xung quanh chẳng có ai ở phía em, họ chỉ muốn nói cho thỏa lòng.
Họ đâu có biết khi anh bên em những điều ngọt ngào chẳng kể hết,
Chẳng biết khi anh đưa đôi tay ôm em vào lòng là khoảnh khắc trái tim em tan chảy, muốn tan vào trong anh mãi mãi.
Hàng vạn người đi ngang qua trong đời, đâu phải ai cũng đứng lại một giây nơi đáy mắt mình.
Mong manh hay sâu sắc do trái tim cảm nhận, bước chân duyên phận dẫn lối ...
Dù ngàn người nói anh sẽ dối lừa, riêng em vẫn chỉ thấy anh là mảnh ghép nhỏ cho đời này em vừa.
Dẫu có bao nhiêu ngày nữa trôi đi, em vẫn chờ ...