Đôi khi cô đơn chỉ là do ta không quên
Một thế giới cũ với bóng dáng hai người
Chìm trong bao suy tư và buồn lo tôi mang theo
Rồi cất hết nước mắt chôn vào tim
Tôi mang cô đơn cùng mình đi qua muôn nơi
Không có nước mắt hay những nỗi ưu phiền
Và đôi khi cô đơn cũng là do ta mau quên
Một thế giới tồn tại ở bên!
Tôi có những con đường ngày đầy nắng
Không mưa giăng trên đầu
Tôi có những đêm bầu trời đầy gió
Chỉ có ánh sáng nơi vì sao!
Tôi mất những con đường ngày đông đúc
Không ai ngang qua đời
Và tôi mất những đêm bầu trời lặng gió
Một người từng là thói quen
Đôi khi cô đơn chỉ là do ta không quên
Một thế giới cũ với bóng dáng hai người
Chìm trong bao suy tư và buồn lo tôi mang theo
Rồi cất hết nước mắt chôn vào tim!
Tôi mang cô đơn cùng mình đi qua muôn nơi
Không có nước mắt hay những nỗi ưu phiền
Và đôi khi cô đơn cũng là do ta mau quên
Một thế giới tồn tại ở bên!
Lạc lõng ta một mình!
Tôi có những con đường ngày đầy nắng
Không mưa giăng trên đầu
Tôi có những đêm bầu trời đầy gió
Chỉ có ánh sáng nơi vì sao!
Tôi mất những con đường ngày đông đúc
Không ai ngang qua đời
Và tôi mất những đêm bầu trời lặng gió
Và một người từng là thói quen
Đôi khi cô đơn chỉ là do ta không quên
Một thế giới cũ với bóng dáng hai người
Chìm trong bao suy tư và buồn lo tôi mang theo
Rồi cất hết nước mắt chôn vào tim
Tôi mang cô đơn cùng mình đi qua muôn nơi
Không có nước mắt hay những nỗi ưu phiền
Và đôi khi cô đơn cũng là do ta mau quên
Một thế giới tồn tại ở bên!
Lạc lõng ta một mình!