Em vẫn đứng một mình trong mưa
Thẫn thờ trông theo anh cuối đường về
Em vẫn ngỡ như còn đang mê
Cho dù mưa rơi vai em tái tê
Em yếu đuối như hạt pha lê
Đã vì yêu anh nên quá mong manh
Trong phút chốc rơi xuống hư không
Tan vỡ thành ngàn hạt mưa
Rớt trên đường về những câu hẹn thề
Những âm vang nói cười
Bước qua một người
Bước qua ngọt bùi
Nỗi đau dài khó vơi
Muốn quay về lại những năm vụng dại
Để vô tư giữa trời
Để không mệt nhoài
Những đêm ngày dài
Những hững hờ đắng cay
Anh cứ bước trên đường anh đi
Con đường không mưa
Chỉ có nắng hồng
Anh sẽ chẳng trông thấy bao giờ
Chiếc bóng mình bơ vơ dưới mưa