Nửa chiều rơi rơi hoàng hôn tím lưng đồi
Nhìn về xa khơi, chạnh lòng nhớ vậy thôi
Cuộc đời chênh vênh như mây trời quên mất nụ cười
Nhiều khi đắng môi, nỗi buồn chưa nguôi
Bàn tay sao giữ mãi duyên đầu
Nửa đời qua mau, như lời hứa bể dâu
Tưởng rằng thương đau, sẽ phai màu buông trái tim sầu
Mình xa cách nhau, còn chi nữa đâu
Ai se duyên, sao không chọn kiếp này
Sợi nhớ, sợi thương phải chăng đã an bài
Hạnh phúc mới đây, vỡ nát tình tan
Nửa đời xin mang chút tâm sự như tiếng đàn
Dòng song không đứng lặng bao giờ
Đời chẳng mộng mơ như thuyền sống trong thơ
Nửa chiều rơi trên những dại khờ thôi hết mong chờ
Còn bao nỗi lo, bận lòng bơ vơ