Bé con à, mỗi sáng thức giấc thấy em ở trước sân nhà.
Đi đâu sang đây phải chăng tìm kiếm anh à.
Loanh quoanh loay hoay đã bao nhiêu ngày qua.
Thế nhưng mà, cứ mãi nói giối cớ sao vậy bé con à.
Khi em đi đâu cũng sang cùng lối anh và em.
Lúng túng bối rối vết son môi thì lem.
Huyên thuyên như con điên theo sau nói rất là nhiều lời.
Nhắc những chuyện lung tung trên cung trăng linh ta linh tinh thật buồn cười.
Em vẫn nói là, câu chuyện em tự nghĩ ra làm anh thấy đau đầu.
Thời gian trôi anh vẫn thế nhưng em không như là ngày nào.
Da trắng làn mi cong xinh hơn xưa nhưng đã không nói lời ngọt ngào.
Bé con lớn rồi, không còn nói dối là “Em thích anh!”
Bao ngày cứ hy vọng, được nói hết ra tâm sự ở trong lòng.
Người đâu biết anh đợi mong.
Chỉ vì lời nói dối nên anh còn mơ mộng
Bé con à, lúc trước mỗi sáng sớm em đều đến đây mà.
Sao bao lâu nay chẳng thấy em ghé sang nhà anh.
Bỗng thấy trống vắng trong con tim mỏng manh.
Phải chăng là, những lúc nói dối khiến anh đã thích em à.
Sao trong con tim cứ trông chờ nhớ mong người ta.
Cô đơn bao vây anh khi ai kia rời xa.
Bé con à, cứ sáng anh lại bước xuống trước sân nhà,
Loanh quanh loay giống khi xưa em từng qua.
Từ ngày em rời xa.
Viết tâm sự vào bài ca, thay lời nói với em là.
Anh cũng thích em rồi nha.
Bé con à, mỗi sang thức giấc thấy em ở trước sân nhà.
Đi đâu sang đây phải chăng là thích anh à.
Loanh quoanh loay hoay đã bao nhiêu ngày qua.
Thời gian trôi anh vẫn thế nhưng em không như là ngày nào.
Da trắng làn mi cong xinh hơn xưa nhưng đã không nói lời ngọt ngào.
Bé con lớn rồi, không còn nói dối là “Em thích anh!”