Tỉnh rồi lại mơ, mơ chẳng muốn tỉnh
Cõi mộng này thoáng chốc mơ hồ giây phút màu bình minh
Nụ cười nàng, đôi mắt nàng, kết thành hồi ức
"Bỉ Ngạn Hoa" lệ đã rơi, sầu tư trong bất lực
"Lạc nhau chỉ một khắc, lỡ cả một đời"
Nàng rời đi bỏ lại chính ta, cõi thiên hạ chẳng một lời
Vẫn chờ, vẫn đợi, Sông Vong Xuyên năm này tháng nọ
Đường Hoàng Tuyền một màu huyết lệ đâu ai muốn qua đó
Phong cảnh không đến nổi tệ, nữa mùa lá, nữa mùa hoa
Tạp niệm hằng mối nghiệt duyên, chẳng qua được cầu nại hà
Canh Mạnh Bà bát vị luân hồi uống rồi có quên không?
Hỡi thế gian ái tình là chi? liệu ai có đành lòng
"Bỉ Ngạn vong tình họa màu sơn thủy, Vong Xuyên họa tử tâm"
Chân tình thủy chung, lương duyên vĩnh cửu sao lại phải yêu thầm?
Ưu thương dẫn lối hoa khai người cũ u mê vấn vương nhìn
"Nguyện Làm Sương Khói, Tam Sinh Tam Thế, giữ mãi tấm chân tình"
Yêu đến cuối tựa như loài hoa chẳng thể ở cạnh nhau
Hoa chớm nở, lá vội tàn, cứ thế mãi về sau
Vô Hoa Hữu Điệp... Vô Tương Ngộ
Vạn Kiếp Luân Hồi... Vạn Kiếp Vương
Nhuộm bị thương cũng do mệnh cách cắt đứt một hồi duyên
Nghiệp tiền kiếp khắc cốt ghi tâm do chính ta tình nguyện
Vạn Kiếp Lưu Ly... Vạn Kiếp Sầu
Vạn Kiếp Chờ Người... Vạn Kiếp Thương
Vốn đau thương đến cùng cực sao còn đỏ rực mê lòng người
Ngất ngưỡng cửu tuyền bất tận, y như là máu tươi
Ta mang thân xác kẻ phàm nhân, đến nơi không người mời
Đánh rơi ở miền cực lạc, chịu đớn đau đến thấu trời
Dù vạn kiếp đã bất thành duyên, xin giữ lại kí ức này
Biến thành một cánh Bỉ Ngạn, cô liêu và xước trầy
Nuối tiếc cho lá và hoa không bao giờ được gặp gỡ
Hoa nở... hoa tàn... đời đời lỡ dỡ
Bỉ Ngạn Hoa là thứ độc dược hóa yêu thành ly biệt...
Thương nhớ... đau buồn... cuối cùng là luyến tiếc
Chỉ được nhớ nhau, không thấy nhau, vĩnh viễn mất nhau
Hai linh hồn cùng một thể xác sẽ "Không Có Kiếp Sau"
Bỉ Ngạn tịch tiêu chờ người, chờ tận tâm can...
Nguyện làm tri kỉ bầu bạn Vong Xuyên nhân thế ta không màn
Nghìn năm hoa nở, nghìn năm hoa tàn, Bỉ Ngạn chẳng trùng phùng
Tình đẹp vỡ tan, chốn trần gian, còn lại nổi nhớ nhung
Yêu đến cuối tựa như loài hoa chẳng thể ở cạnh nhau
Hoa chớm nở, lá vội tàn, cứ thế mãi về sau
Vô Hoa Hữu Điệp... Vô Tương Ngộ
Vạn Kiếp Luân Hồi... Vạn Kiếp Vương
Nhuộm bị thương cũng do mệnh cách cắt đứt một hồi duyên
Nghiệp tiền kiếp khắc cốt ghi tâm do chính ta tình nguyện
Vạn Kiếp Lưu Ly... Vạn Kiếp Sầu
Vạn Kiếp Chờ Người... Vạn Kiếp Thương
Ta nhớ rằng, nàng thích nhất là Hoa Bỉ Ngạn
Bây giờ nàng.. Hoa cũng đã tàn hết rồi
Ta cô đơn, lạnh lẽo, một mình ở nhân gian
Tại sao, mãi mãi không thấy bóng nàng
Đau khổ là cuối cùng ta chẳng có nhau.