Cụ lão già cuối xóm
Đã thất tuần đến nơi
Bao năm qua bôn ba xuôi ngược
Khó nhọc vì các con.
Dạy dỗ người vất vả biết mấy
Đứa đầu lập thất gia
Đứa bé út giờ đây đã lớn
Cũng đến tuổi lấy chồng.
Bà lão ấy ngồi đấy
Các bé gọi ma ma
Đôi mi nhăn, chân chim in hằn
Mất hết vài cái răng.
Người gánh nặng hết đời khó nhọc
Chỉ một điều ước mong
Cứ đứng trước nhà trông với ngóng
Con trẻ nay thấu không.
Con ơi con giờ ở phương xa
Bận bịu lắm phải không
Bao lo toan chạy theo thế gian
Cuốn hết vào phú vinh.
Đông con, đông người, lắm oan gia
Biết bao nhiêu muộn phiền
Xin cao xanh, nguyệt minh thấu cho.
Mong chờ con quy gia.
Con ơi con giờ ở phương xa
Bận bịu lắm phải không
Bao lo toan chạy theo thế gian
Cứ mãi lợi với danh.
Xuân thu qua màu tóc phai đi
Các con nơi phương nào
Trông lên cao nhìn mây vấn vương
Ngấn lệ vì nhớ thương.