Rượu một bình ôm trong tay đi cô đơn giữa đám đông, tìm tới ngõ sâu hè vắng đầy rác rưởi hoang. Rượu một mình chân bâng khuâng không ai bên, có uống không, nhưng hơi men ngon rượu thật nồng, ta rót đồng. Một ngụm rượu đắng, ta uống xong lắng nghe chiều đã xuống, lắng nghe lòng đã úa mềm giữa phố xá vắng réo gọi tên. Một kẻ nào không quen, nơi xứ lạ, nếu không là xấu số, cũng sẻ là bơ vơ. Không có ai ôm ấp, không ai vỗ về, một chiều ngồi như ta, rượu buồn ta uống cho ta.