Ngày hôm qua đôi ta đi dưới cơn mưa phùn. Nhìn hạt mưa rơi rớt trên môi em cười. Mình tyêu nhau sao hôm nay thấy sao em buồn. Lặng nhìn em cảm giác như chưa từng yêu.
Rồi anh đi bỏ mặc em bơ vơ giữa cơn giá lạnh. Còn mình anh cứ bước đi như chưa từng quen. Rồi năm tháng dần phai đi hình bóng của em trong đời. Ngồi nơi đây trách sao anh quá vô tình.
Rơi giọt nước mắt cùng lời xin lỗi, hỡi em trách anh quá khờ. Nếu như là một giấc mơ, thì anh sẽ vẫn như ngày xưa. Và ngồi nơi đây anh chúc người cùng bên ai, sẽ đắm say hạnh phúc cuối cùng. Cũng là lời từ đáy tim, anh xin lỗi..
Ngày hôm nay anh lẻ loi, cô đơn, vắng tanh một mình. Nhìn trời xanh bao la không có bến bờ. Tại ngày xưa anh đổi thay khi đang đắp say mối tình. Lặng thầm đi khi biết em đang rất yêu anh.
Rồi ai cũng phải trải qua giây phút bên nhau tươi cười. Người yêu ơi, phải chăng anh quá hững hờ. Đợi chờ anh bao nhiêu năm mà sao vẫn không chở về. Để cho em lặng thầm khóc không nên lời.
Rơi giọt nước mắt................