Đêm sắp tàn canh trăng thao thức, tiếng vạc tìm nhau mãi gọi đàn, sao trời khó ngủ tràn mi ướt, để tiếng đàn ngân khướt thở ừ than.
Đừng buồn trăng ơi trời vẫn sáng, lụa vầng trăng rải khắp lối ư đi, gió ư mưa có lúc trời quang tạnh, đất trời vạn vật cứ ư sinh sôi.
Em vẫn ngồi đếm cánh ư sao rơi, gió lạnh về đêm chốn ư heo may, có phải trăng buồn trăng thao thức, lặng lẽ trăng buồn như ư vạt mây.
Trăng hư trăng sáng thế hay đợi chờ ai? Mảnh nghiêng soi lẻ bóng ư đêm dài, em hư một mình với trăng thao thức, hiu quạnh vấn vướng nỗi hư chốn này.
Trăng trăng ư đừng ngủ cho trời mau sáng, trăng đi rồi mình tôi đơn côi. Thao thức một đời trăng sáng soi, trăng bâng khuâng thức ư cảnh ru ư đời.