Đêm về khuya như dài hơn
Thân héo mòn, đau từng cơn
Khép đôi mi, nước mắt rơi
Nghe mặn đắng không sao cất lời
Dưới mái hiên, mưa vẫn rơi
Than oán, sao chẳng thể đổi dời
Cho hồng nhan say trong men cay quên bao hẹn ước
"Không còn yêu, không còn đau
Không chấp niệm, không sầu bi"
Bước đi qua bao vấn vương
Nhưng lòng ai như hoa úa màu
Nếu mai sau trông thấy nhau
Thôi cứ như chẳng quen biết gì
Duyên nợ xưa, ai kia mang đi nay tan thành tro
Từng hẹn ước trăm năm người thương
Mà hôm nay ta như người dưng
Người bên ai bước tiếp con đường, chẳng vấn vương
Để thân hoa thê lương khóc than
Sao chấp mê chuyện xưa phũ phàng
Tim vỡ tan, mang đắng cay tình duyên lỡ làng
Từng hẹn ước trăm năm bền lâu
Vậy mà sao ai kia đổi thay
Hận số kiếp thế thái nhân tình, hận chính mình
Lún sâu trong nhân duyên khói mây
Cho xót xa giờ đây lấp đầy
Sương khói vây, ôm sầu bi duyên kiếp này