Sáng tác: Khánh Đơn
Mưa lại rơi, em lại mong, em lại nhớ người.
Vai của em, tay của em, lạnh trong đêm tối.
Không còn anh, không còn ai, cùng em ở đây.
Em cần lắm một bờ vai, để em dựa vào.
Anh giờ đâu, anh giờ quên em rồi phải không?
Bao mùa đông, em trải qua mình em băng giá.
Anh là mây, mây hoài bay để em nắm tay.
Em ở đây vẫn chờ anh. Em đợi điều gì.
Ngày đó anh ra đi, anh không nói câu gì.
Em giật mình hoang mang, nhận ra anh lừa dối.
Gục ngã em chơi vơi, rớt nước mắt nghẹn lời
Thế giới sụp đổ trước mặt em.
Rồi tháng năm trôi qua, yêu thương vẫn chưa nhòa.
Em đợi bình minh lên, và anh sẽ lại đến.
Đợi mãi trong cô đơn, nước mắt rớt lặng thầm.
Em chờ đợi anh trong nỗi buồn.