Ngàn ngọn nến, sáng rực trời Can Lộc
Tháng bảy về, đồi sim tím nhớ ai
Nén hương thơm, mười ngôi sao Đồng Lộc
Hoa trinh nữ gữa lòng đất Mẹ yêu
Tiếng ầu ơ vọng lại thời lửa khói
Anh ra đi ngày chưa hé bình minh
Trao vội em chiếc khăn tay đẫm lệ
Bên đồi sim khắc ghi chuyện chúng mình
Rồi chiến tranh! Một chiều đạn bom gầm xé
Anh chưa về, chẳng kịp tiễn em đi
Mười cô gái ngan ngát tuổi xuân thì
Đất Mẹ ơi! Đau xót trời miền Trung
Xin được hát em nghe câu ví dặm
Ai về thăm xin nâng nhẹ bước chân
Dưới đất Mẹ, mười cô gái đang nằm
Đồng Lộc ơi! Huyền thoại mười đóa hoa