Một kiếp cô đơn, đời tôi như giọt sầu trên mi, không ai cùng chung đường không một câu vấn vương, hạt nắng cuối nơi chân trời, hoàng hôn tắt chỉ tôi một mình, ngồi trong đêm con tim giá băng sao nghẹn ngào, nào áo xanh vàng, trần gian thật nhiều mỹ nhân, vai gầy tóc thon dài đôi bờ môi thắm duyên, trời cao cớ sao gieo ngàn nỗi cô độc, tàn xuân xanh thân trai đắng cay bao kiếp đọa đày. Này anh em ta hãy cùng nâng ly, ta hãy cùng chia sớt kiếp thân mình không đàn bà, thương cho niềm chua xót một mình gối chăn, nhìn xung quanh bao nàng con gái, nhưng ai nào yêu mến khiến ta nhục thân lệ tràn, đau thương này chôn dấu tận mồ đất sâu, đèn đêm soi nhân tình trao môi ấm, tim này tan nát trách than vì sao là mình, nhưng thôi đành như thế vì đời bất công, là đàn ông tâm tư này ai thấu, khi người yêu chẳng có cho từng đêm nhạt màu, mơ đêm về hai đứa là điều viễn vong.