Nhờ ánh trăng soi xuống đồi xanh
Cơn gió mát êm dịu sát tai
Gậy vung lăng tiêu lẫy lừng
Bao “hiển hách chiến công”
Hoài phí “thập phương xa tam thế gần”
Qua “nhật nguyệt ấp ôm”
Tảng đá mang linh hồn
Mà tâm can tựa gương sáng trong “không nhiễm bụi trần”
Trời đất rung động chuyển dời
Huyền thiết Kim Cô Bảng
Ta ngước cao mây trời, phật hay ma ta bước tới
[ĐK1]
Đã điên loạn, đã huyên náo thiên đình
Ngạo khí hiên ngang cao sánh trời
Nhưng khó dung tha được
Không chạy khỏi năm ngón tay nặng trĩu vai
Gọi gió đi cân đẩu vân
Vụt đến trăm non nghìn sông
Chẳng thoát thân khi bàn tay Như Lai rất lớn
Mai mốt khi tương phùng, gặp nhau giống như giấc mộng lành
Cậu bé Giang Lưu thuở ngày xưa
Thành kính mang cà sa chuỗi dây được tái sinh
Để đáp “ơn sâu nghĩa nặng” này
Nguyện hiến dâng không cưỡng cầu
Thán “A Di Đà”, Ngộ Không nay chẳng bận lòng.
[ĐK2]
Chém yêu tà giữa “sinh tử luân hồi”
Từ lúc nao sinh duyên với phật
Thiên Trúc xa ngút ngàn
Diệu vợi ngại đâu chí ta Hành Giả Tôn
Gọi gió đi cân đẩu vân
Vụt đến trăm non nghìn sông
Hộ tống ai tên Huyền Trang linh căn sáng soi
Ta đã u mê nguyện hằng mong xả thân bởi một người
[ĐK3]
Đã điên loạn đã huyên náo thiên đình
Ngạo khí hiên ngang cao sánh trời
Nhưng khó dung tha được
Không chạy khỏi năm ngón tay lớn như vầy
Xiềng xích giăng trong lòng ta
Khoảnh khắc ta khắc ghi khẩn cô nhi vang vang lên
Giờ “tam sinh cửu thế” sao mất vĩnh viễn
Hẹn mai sau “hữu duyên sẽ tương ngộ”
[ĐK4]
Gọi gió đi cân đẩu vân
Vụt đến trăm non nghìn sông
Xiềng xích giăng trong lòng ta kim cô còn đau
Thiên Trúc xa mây ngàn
Đêm ngày ngại đâu chí ta Hành Giả Tôn
Đợi lúc ta đây đằng vân rồi giá long nhìn gió mây
Hộ tống ai tên Huyền Trang linh căn sáng soi
Ta thấy sao ân hận, đời sau kiếp sau sẽ tận lòng
Mai mốt khi tương phùng, Đường Tăng đến đâu cũng có ta