Sắc thắm hương ngát hoa được nâng niu
Đến khi hoa tàn khô héo
Trống vắng mơ tưởng ai nhặt hoa rơi
Ngẩn ngơ mong chờ ai tới
Phải tuôn rơi bao nhiêu nước mắt
Mới thôi không còn rớt?
Phải đi qua bao nhiêu sương gió
Mới thôi không vỡ tan?
Chẳng ai hiểu ta chẳng ai thấu hết
Môi mắt xanh xao tiều tụy
Độ xuân thì không còn, hoa héo úa
Kỷ niệm tuyệt đẹp vấn vương
Gió Bắc nhẹ lướt màn đêm xa xăm
Không ai đến đây hàn huyên
Có lẽ cây đến mùa thay lá đi
Ai kia cũng nhanh thay lòng
Phải đi qua bao nhiêu cay đắng
Mới thôi không cạn chén?
Phải say sưa bao nhiêu đêm tối
Mới thôi không luyến lưu?