Nhớ người là lại hận lòng
Mộng duyên chẳng lâu dài
Thiêu tro thư vùi liễu quên người
Cây xanh ngày xưa còn tươi
Nay úa tàn rơi cánh hoa
Cái giá trả cho sau khi thu hoạch
Chiều tà nhẹ vươn theo làn tóc người đi
Bên cây cầu buông hết vấn vương
Người khuất xa
Thư thư sinh hiện tiên-iền kiếp (thoáng nhẹ lướt qua)
Trong bàn tay hằn vết (trong bàn tay ta)
Tựa mực ướt hoen mi rơi từng giọt wow u wow u wow
Nếu Phật Kinh từng nói (chẳng vấn chẳng vương)
Bỏ xuống chấp niệm (không cầu không mong)
Liệu lòng này có an nhiên chẳng động thế không ?
Nhớ người ta lại hận lòng
Duyên nông, vùi sâu giam mình trong bể sầu
Như hoa nhẹ trôi theo dòng nước xanh mờ
Tương tư mà chi, ước hẹn xưa khôi hài
Cớ sao mong cầu ?
Tà tà tà…
Cớ sao ta mong cầu ?
Sen có vạn muôn loài hoa
Vươn trong lòng muôn chúng sinh
Mong nơi thế gian giải đáp vạn lời
Tràng hạt rơi nơi bùn cát thời gian
Cắt đứt từ bi đáp án theo kinh phật, chẳng vấn vương
Thư thư sinh hiện tiên-iền kiếp (chợt thoáng hiện)
Trong bàn tay hằn vết (kiếp sau nhớ lại)
Tựa mực ướt hoen mi rơi từng giọt wow u wow u wow
Nếu Phật Kinh từng nói (không chút vướng bận)
Bỏ xuống chấp niệm (vô tưởng vô sắc – chẳng gặp chẳng si mê)
Liệu lòng này có an nhiên chẳng động thế không ?
Nhớ người là lại hận lòng
Duyên nông, vùi sâu giam mình trong bể sầu
Như hoa nhẹ trôi theo dòng nước xanh mờ
Tương tư mà chi, ước hẹn xưa khôi hài
Cớ sao mong cầu ?