Đôi tay đung đưa tựa hoa, nét bút đó tung bay thật đê mê
Công đức tháp trang nghiêm, đằm thắm sao chưa trọn câu thề
Thân mong manh phận má hồng, kiếp số long đong đôi bề
Phơ phất khăn hồng khi gió xuân về
Quá trớ trêu mắt phượng mày ngài
Cớ sao tơ duyên thông thả
Tương tư chi chàng trai kề cận tuấn mã, tơ duyên là xót xa
Khó tránh câu sao dời vật đổi
Tháng năm luôn phai nhòa
Ung dung ta sao trà dù núi sông cách xa
Chàng có biết, bao nhiêu thương tâm thăm thẳm
Ta xin ký thác nơi chàng
Đem yêu đương ra phân phó
Vào kỳ vọng, hoài niệm mênh mang
Chàng có biết, bao nhiêu cô đơn, hoang dại
Ta xin chấp bút đôi hàng
Mong cho khôn nguôi tan biến
Thầm nguyện cầu chàng được an khang