Nhạc: Bùi Quang Ân
Thơ: Vũ Thương Giang
Mười hai bến nước mênh mang
Phận em bến đục lỡ làng thuyền trôi
Anh đừng hờn trách người ơi!
Hững hờ bởi tại duyên trời chẳng se
Lênh đênh lạc nẻo bến quê
Bao giờ trở lại mà thề tội anh
Lời thương vốn đã mong manh
Giờ còn xa xứ sao đành dối gian
Biết người thương kiếp hồng nhan
Xót xa phận liễu đa đoan một đời
Đã là duyên số đành thôi
Đục trong trời đã định rồi biết sao
À ơi! Khúc hát chiều nao
Giờ anh thêu gối gửi trao em nằm
Chỉ thêu rút ruột con tằm
Để em ngon giấc nhớ thầm người xa