Tâm mang người thương vấn vương
Tình anh qua muôn trùng khơi sao nặng mang vết thương
Như áng mây bên trời, gió thoáng qua đôi lời
Thuyền đưa người sang sông sao lòng anh vẫn ngóng trông
Rồi sau bao ngày qua, anh cũng chẳng thể nói ra
Vội vàng giữa nơi phồn hoa, em phải thương, thương lấy ta
Nắng đã qua kia đồi, em cũng đi mất rồi
Chiếc lá nhỏ rơi rơi, nhặt tình anh giữa biển khơi
ĐK
Họa bì kia chẳng phai vẫn theo bên anh qua năm tháng
Dù cho e đã quên đi bao yêu thương nơi này
Một người đã ra đi mà lòng thì vẫn vương nỗi nhớ
Có ai thể hiểu thấu phong sương một mình
Ngồi nơi đây cố nhân khi xưa giờ ở nơi đâu
Tịch tình tinh tính tang ngân vang đàn ai sát trái tim này
Tình duyên có bao nhiêu lần mà sao chẳng kịp giữ lấy đành buông tay
Duyên phận mình không may tâm tình với ai
Tương tư còn đây nhưng trong em nào hay hoa bông lau nhẹ bay đi rồi
Duyên xưa tình nay sao hóa kiếp chẳng may em đã quên thì đành vỡ đôi gặp lại làm chi đắng môi
Họa tình phân li thế thôi trả người ngàn phút ấy,
Trả người ngàn phút ấy trả người ngàn đắm say trả người một kiếp rong chơi buồn ơi buồn há ha
Ngập ngừng để lại buồn trong tay
Chờ đợi điều gì chẳng thể hóa diệu kì
Hỡi em đừng đi hỡi em hay vì
Vì anh thương em ngoài trời mây đen
nhớ em, nhớ em hao gầy
Há ha khổ đau thương người không thương mình
há ha tháng năm, ngóng trông mãi bóng hình lận đận tình duyên lắm bi ai
Giờ người thì vui mỗi anh sai trả người ngàn phút ấy,
Trả người ngàn đắm say trả người một kiếp chơi vơi giờ tâm tình