Em người ở đất Miền Tây
Ai xui em đến chốn này gặp tôi
Cậy người nói chuyện lứa đôi
Giao bôi cạn chén mặn nồng bên nhau.
Nhưng vừa nên nghĩa trầu cau
Đan tâm em bẻ chữ đồng ra đi
Ân tình gãy gánh từ đây
Đành thôi duyên số trăm năm lỡ làng.
Còn thương ớ hớ ờ ơ
Lòng ơi vấn vương hoài
Em ơi sao nỡ phụ tình xa nhau
Người ơi em ở phương nào
Con thơ em bỏ chốn này ai nuôi?
Nhạn về biển bắc nhạn ơi
Mấy thuở nhạn hồi kêu én đợi trông
Thôi rồi tình đã sang sông
Bậu đi theo người nỡ phụ tình tôi.