Cơn gió thu bay nhẹ làm rụng bông hoa
Anh đứng bên hiên nhà chiều dần bóng tà
Bao ngày qua lòng chưa phôi pha ân tình xưa dù em đã xa
Vẫn đợi chờ,vẫn ngóng trông một điều viễn vông…
Khi có em bên cạnh thật lòng yêu anh
Em đã hi sinh nhiều vì chuyện chúng mình
Nhưng mà anh lại luôn vô tâm,để mình em chịu bao tổn thương
Anh biết đâu rằng lỡ một lần phải đợi trăm năm…
Đk :
Ngày em biến mất anh chẳng buồn,vì nghĩ em đi sẽ trở về
Đợi rất lâu nhưng đâu còn em,anh biết mình sai thật nhiều lắm…
Và anh biết cả cuộc đời này lầm lỗi kia không thể sửa lại
Gặm nhấm riêng anh một niềm đau không ai nhìn thấu…những giọt nước mắt không màu!
Coda :
Suốt bấy lâu vẫn cứ dằn vặt về một người từng ở bên anh đánh đổi rất nhiều
Lỗi của anh tựa biển sâu rộng không thể nào lấp đi cho đến khi hết kiếp này…