“Đổ 30 xăng đi cô ơi !” -hôm nay ta sẽ đi tới sáng
Cho đến trưa chiều và tối ,trôi qua hết ngày với tháng
*Hah*
Ta là người biết mình sắp viết những gì vào trong đây
Ta là giấc ngủ ,là mệt mỏi đến lúc nào không hay
Ta là hy vọng,là những ước mong không giới hạn
Ta là tuổi thơ như lúc trước long nhong với bạn
Ta là lời chào hay tạm biệt và luôn đầy bàn tán đủ để bày hàng bán
Ta điên và trong bao lâu mới thấy chuyện đời ngày càng chán ?
Ta là tiết học ,là công việc nhọc công phề phà
“Viết câu phải trong lề !”
Và..
“Hôm nay sẽ không về nhà !”
Ta là lời hứa từ chiến khu hay là lời tiễn đưa ?
Tà là đời nắng cả thiên thu giữa bầu trời chuyển mưa
Ta là chiếc lá sau mùa hè ,dột nát khi Thu
Ta là ngọn gió và cưỡi trên bao hạt cát vi vu
Ta bán mưa cho nắng để mong đổi lại được một thoáng xưa
Ta ráng đưa tay ra bóng tối ,viết hết bài này trời sáng chưa ?
[Hook]
Nghe tên,kêu tên *Nhưng không biết ta là ai*
2 năm 3 năm *Ta không biết đi đường nao*
Đam mê hay ăn no ? *Tuy không thích nhưng làm sao ?*
Đôi tay hay con tim *Hay những khoảnh khắc ta xăm vào*
Đi xa,ban mai *Rồi khi ngắm được hoàng hôn*
Hôm kia,tan ca *Ngày hôm đó đi về luôn*
Lương cho bao nhiêu ? *Mà nói xéo nhau nhiều câu*
Bên nhau bao lâu *Mong thời gian quay về ban đầu”
[Verse2]
Ta được bài tập về nhà nhưng không bao giờ quan tâm một ngày tới trường
Ta làm một giấc và dường như không bao giờ quan tâm họ đang cày xới đường
Ta mang ánh trăng cùng café hòa vào trong bánh flan
Và là người đầu tiên được hôn lên em..không mùi kem đánh răng
Đôi khi ta thấy mình đang si như bị ung thư hay là nan y
Quên đi sự an nguy,còn lại xin được mang đi
DatManiac khiến cổ họng khô đi vì không viết ra nhạc vô tri
Ta cảm thấy mình đã gục ngã trước vẻ đẹp của sa mạc Gobi
Thời còn trường lớp giờ ra chơi đứa nào mà không ăn hàng ?!
Áo trắng,quần xanh,khăn quàng với bức thư nằm bên trong ngăn bàn
Ta là làn khói và ta bay cao rồi lại xâm nhập vào mây
Ta là người gắn bó với những mẫu truyện ,biết tập nào dỡ tập nào hay
Hàng ngày ở nhà tầm giờ này trời yên ắng thật là vắng
Nhưng vài phút nữa thôi kín hết những rào chắn,chật và nắng
Và ta là tất cả cảm xúc dồn về đây sẽ trôi qua nhanh như một đêm vắng
Chợp mắt êm ắng ,trôi qua sau bão đêm mọi thứ đã vắng sẽ mang lại cho bầu trời này thêm nắng
[Verse3]
Qua tiệm net hôm nay,nơi mà ngày xưa chúng tôi thường hay lui tới
Và thường hay chơi thiếu.Tay tôi với lấy máy đã thay chui mới
Ta là quá khứ,mong tương lai nổi đau không tái hiện lại
Trong cuộc sống hiện đại người ta đã nhét mình vào một cái điện thoại
Có khi viết lưa thưa dài dòng ,đó là biết mình chưa hài lòng
Nhưng trên lý thuyết là để người ta không tiếc mà đưa vài đồng
Đi song song cuộc sống rời rạc ta không mong kiếm sống bằng nhạc
Hãy đi theo cái bóng thành đạt để không ai có thể giống thằng Đạt
Ta là ngày đó,có khi giữ kỉ niệm được 2-3 năm
Chờ hoài chờ mãi một người nhưng mà không ai qua thăm
Ta là lời hứa từ chính ta về một ngày mai xa xăm
Trời thiêu ra tro và cho ta thành người con trai da ngăm
Đêm qua ta ko thể nhớ nhưng theo tin hôm nay nó đồn :
_Ta đi chơi khuya mang theo bia *Yeah* bên trong có cồn
Ta là người từng nghe câu “Trong cái khó thì ló khôn”
Nhưng mà thời nay người ta không có hồn,ai chết người đó chôn