Donna Donna
Có một người đàn ông, thẩn thờ trong mưa giông, cất từng tiếng theo khúc nhạc êm ái.
Tiếng đàn như thoi đưa, bức rèm buông lưa thưa, ai ngồi đó mơ giấc mơ mặn nồng.
Khi mưa rơi, lá hoa vui buồn, còn một người với thương đau, mưa thôi rơi em cũng xa rồi, tình anh đã tan theo mây trời.
Dona Dona Dona Dona, Dona Dona Dona Do, Dona Dona Dona Dona, thế là tan giấc mơ mặn nồng.
Vẫn ngồi trong cô đơn, nổi lòng càng buồn hơn, mưa rả rích giữa khung trời xa vắng.
Nhớ lại chuyện hôm xưa, có một buổi chiều mưa, bổng nhận thấy nước mắt rơi bao giờ.
Em yêu ơi xa nhau thật rồi, trời lất phất mưa rơi.
Em yêu ơi anh luôn mơ về, ngày anh sẽ bên em suốt đời.
Dona Dona Dona Dona, Dona Dona Dona Do, Dona Dona Dona Dona, lẽ nào ta mất nhau muôn đời.