Dám yêu dám hận dám vô tình
Bởi một người thương đã làm ta lạc trong nỗi sầu
Mặc cho bão kiếm mưa đao xé thân tàn
Lệ nguyệt cầm phong
Đợi cố nhân tương phùng
Đèn khổng minh nhẹ nhàng vút cao bay giữa ngân hà
Gặp sao băng vội vàng hóa tan vào hư ảo
Chẳng trách chi một mối tình đã không thành
Nguyệt bà vô tâm lạnh lùng cắt dây tơ hồng
Loạn thế đưa ta đi thân bất do kỉ
Đời có mấy ai hiểu được hồng nhan họa thủy woh
Bách niên giai lão muôn đời chỉ là ta mộng hoài niệm
Về hạnh phúc
ĐK:
hỏi nhân thế bao đời hồng nhan có mấy ai qua
Chẳng dám trách ông trời nhẫn tâm
nỡ chia lìa mộng tình uyên ương từ nay chấm dứt
nên khóc hay cười Ly rượu giao bôi mình ta uống cho say
Ngàn năm vẫn cố đợi một người chẳng dám yêu ai
Chỉ dám trách do ta phải chăng quá đa tình
Để ôm hận một đời nước mắt vẫn cứ chảy ngược
Biết đến bao giờ được hạnh phúc