Vì nàng ra đi xa khuất, mãi mãi không thể quay về
Mộng đẹp uyên ương vụt tan, trái đắng nay đã nếm trọn.
Nhìn trời đau xót cõi lòng, lệ nhòa thấm ướt phạn kinh
Tuyệt thư còn vương màu máu, hận sao đời quá đắng cay.
Lệ sầu vương trên mi mắt, tiếng khóc vang tận Niết Bàn.
Phật sự hôm nay lìa tan, bóng tối che đi ý vàng
Đoạn tuyệt duyên với giác ngộ.Hỏi Phật sao chấp chuyện ta.
Vì sao độ ta không độ nàng ?
Tình này trôi theo oan trái, khói trắng che mờ bóng nàng.
Một thời thanh xuân vội tan, khắc nét bao chuyện ái tình
Nợ nàng mang hết kiếp này, gạt lệ cất áo cà sa.
Phạn kinh lặng theo tình đó, Vọng âm giờ vang bốn phương.
Vài hồi chuông ngân vang mãi, dẫu biết tâm này đã loạn
Lời dạy khi xưa còn đâu, trách mãi duyên này đã tận
Đoạn tuyệt duyên với giác ngộ. Hỏi Phật sao chấp chuyện ta.
Vì sao độ ta không độ nàng ?