Sáng tác: NS Trần Thiện Thanh
Từ khi anh thôi học, và từ khi anh khoác aó treilli
Từ khi anh xa nhà, một ngàn đêm nhung nhớ giữa trời mây
Ngại chăng đêm di hành và thường khi dừng bước giữa hoang vu,
Một thằng ước ao để một thằng khát khao, còn mình thì nằm đếm sao.
Đồn anh bên sông cạn, và hoàng hôn ướt dẫm đáy sông thưa,
Nhiều tên trong đơn vị gọi đùa anh chiến sĩ của mộng mơ,
Thường khi hai ba thằng, chiều chiều ra bờ vắng ngắm mông lung.
Một thằng nhớ em, để một thằng nhớ thêm. Một thằng thì lấy hình xem.
Thư của lính không xanh màu trời như mơ ước dâu em.
Thư của lính không thơm nồng hương, không nét hoa da tình.
Thư của lính ba lô làm bàn nên nét chữ không ngay.
Nhưng thư của lính ghi giữa rừng cây khi nhớ em thật đầy.
Chiều hôm kia thăm làng, tiểu dội anh ra đứng gác ven ranh.
Một cô đi trên đường, đẹp tựa như em khóc lúc giận anh.
Để cho anh nghe thèm, đường chiều xưa ngời sáng áo em xanh.
Thèm một nét môi, một lần về phép thôi, và mình thì lại có đôi.
Thư của lính thư không được dài như mong ước đâu em.
Thư của lính chấm dứt ở dây, sau khi đề thêm hai chữ hôn em.