Em đã ngây thơ tin anh nhiều như thế,
Em đã bơ vơ khi anh bỏ quên “chúng ta”.
Tương lai mà anh bước đã, cách em một khoảng xa xa.
Chẳng thể nào đong đếm được bằng thời gian.
Em đã yêu anh, yêu anh nhiều như thế.
Anh đã trao em bao nhiêu điều thật khó quên.
Chỉ một lời xin lỗi, có thể nào khiến em nguôi ngoai ?
Em đã chờ đợi một ngày thật khác.
Bình yên ấy đã vỗ cánh, về miền trời thênh thang.
Mặc cho em cứ trốn tránh, thì trái tim vẫn tan hoang.
Chỉ tiếc cho sự chân thành, anh đáp lại bằng giá lạnh.
Từ sâu trong kí ức em vẫn nhớ đến anh của trước kia.
Là chàng trai rất dễ mến, vụng về và hay quên.
Mặc cho em cứ trách móc, anh vẫn không làm em khóc.
Chẳng giống như là bây giờ, em nhớ anh thật vô bờ.
Nhưng có một người hững hờ bỏ rơi năm tháng, bỏ lại em ...
Koda :
Tưởng như có tất cả nhưng nay chẳng có gì, Em sẽ cố gắng bước như anh cũng chẳng là gì, Của cuộc đời em sau này, thế nhé anh.
Hạnh phúc khi đã hóa thành những nỗi thất vọng, em phải quên !
Bình yên ấy đã vỗ cánh, về miền trời thênh thang.
Mặc cho em cứ trốn tránh, thì trái tim vẫn tan hoang.
Chỉ tiếc cho sự chân thành, anh đáp lại bằng giá lạnh.
Từ sâu trong kí ức em vẫn nhớ đến anh của trước kia.
Là chàng trai rất dễ mến, vụng về và hay quên.
Mặc cho em cứ trách móc, anh vẫn không làm em khóc.
Chẳng giống như là bây giờ, em nhớ anh thật vô bờ.
Nhưng có một người hững hờ bỏ rơi năm tháng, bỏ lại chúng ta ...