Mặt trăng. Vọng theo tiếng vó ngựa quê hương
Cùng dòng sông mang đi nỗi nhớ nửa đời
Thuận theo thời gian chưa hẳn ta sẽ hóa lão một mình
Chiếc lá. Mưa cứ tuôn rơi, thấm ướt áo ta
Vọng về phương xa, ước mong lệ tuôn rơi
Dù trong thời kỳ loạn lạc, nhưng vẫn đong đầy tình yêu đơn phương
Ta đã có mộng ước khờ dại
Chàng và ta lại cùng cạn chén này
Li li hợp hợp, loạn thế mới thấy tình này sắt son
Không màng chuyện xưa cũ, chỉ cùng vận mệnh vui đùa
Ai có thể thấu hiểu được lòng ta tự tại ra sao?
Không cần phải nói ra cũng không mong cầu người có thể hiểu
Lau đi vết nứt trên đôi môi
Đặt xuống chén nhung để người ngợi ca
Thúc bạch mã đuổi theo gió tây
Nếu trong con say ta chết trong mộng
Cùng tiếng sấm rền vang, chàng hãy xem đó là cầu vồng
Đội quân này vẫn chưa động, cho dù dây cung đã giương
Giang sơn thét gào, vạn tiễn hóa ánh lửa trào dâng
Ta sinh ra trong loạn lạc
Chàng có thể hiểu rõ đã làm trái tim ta tổn thương?
Nâng đoản kiếm muốn chém thẳng vào ái hận mông lung
Chờ đợi ngọn lửa bùng cháy sau khi sinh tử cùng nhau
Mới biết tình này quan trọng biết bao
Khi chiến loạn vì ta tay chàng dính đầy vết nhơ
Lúc phân li lại nghe tiếng ta thở dài
Phá vỡ những cách ngăn, cùng nhau đắm say
Về sau phân li từ xưa vẫn là truyền thuyết chưa thể rõ
Lãng khách qua đường chị đợi mong nhớ lại duyên phận quá khứ
Ta lại nghe phảng phất chàng ngân nga tiếng hát quê hương
Gió mưa giăng kín núi sông nơi trấn nhỏ
Ta sẽ lại cùng chàng đắm say trong quá khứ
Một mê trận khó thoát ra
Đao kiếm như tấu nên một khúc nhạc
Khiến cho âm luật trở thành của riêng ta
Nếu chàng muốn ta hóa thành ánh lửa hồng bay theo gió
Truyền đi hơi ấm trong mùa đông giá lạnh
Thời khắc li biệt giao hòa lẫn lộn như câu thơ
Người nơi chiếc cầu xưa đã theo thủy triều trôi xa
Chỉ còn trong ta vạn dòng suy nghĩ
Phận hòng nhan sao phải giả tiểu sinh diễn trò
Tự hỏi ai cất tiếng gọi phía sau ta, thì ra đó chính là chàng
Loạn lạc, chớp mắt vẫn trước mắt .