Con Đường Lạ
Mưa ngớt rồi đấy em
Nắng xanh vừa ghé thăm ta này
Cơn mưa sài gòn, chiếc xích lô đong đầy
Thương em ta thương mùa gió
Mùa đông Hà Nội tìm hạ Đà Nẵng
Nhớ em xin làm mây bay
Hồn em chung kiếp con đường lạ
Tình ta hóa kiếp con nắng mai
Hôn em ôm em quanh co không tên
Con đường lạ
Em chết rồi trời kia vẫn trong
Mây vẫn xanh và núi vẫn êm
Ta khóc cơn nghìn năm chết câm lặng lẽ
Gió cứ lên và nắng vẫn xanh
Tim bỗng dưng tựa như trẻ thơ
Đôi bướm hoa còn đang ái ân kìa em
Ôi con đường lạ
Ôi ta thật lạ
Từ đây hồi sinh