Một mình em cô đơn phố vắng
Giọt nước mắt rơi trong tĩnh lặng
Nhìn anh xa khuất dần, mà sao không níu người lại đây
Một quá khứ đã cố quên đi
Mà sao kí ức vẫn khắc sâu vào tim
Làm sao em xóa được, từng dấu vết của cuộc tình si
Chợt nghe trong dư âm tiếng gió
Lòng miên man, trăng khuya héo tàn
Liệu khi nghe tiếng chàng, lòng em sao nén được cảm xúc
Là em đã yếu đuối, ngây thơ
Lòng can đảm cũng bỏ em mà đi
Để tâm tư rối bời, lặng im trong nỗi buồn không vơi
Nhìn màn đêm đang đến dần
Em đang nhớ người
Lặng thầm trách than chính mình ngu ngốc
Chẳng biết cách quý trọng
Để hôm nay người chẳng còn đây
Vậy giờ ngay giữa ngã đường, em sẽ đứng chờ
Dù rằng không biết phải chờ bao lâu
Chỉ cần em trông thấy người
Thì dù ra sao cũng chẳng buông tay!