Cho anh gửi mùa xuân lên mắt em, những giấc mơ hôm qua còn gọi lại
Cho anh gửi màu xanh lên tóc mềm, những buổi chiều lỡ hẹn còn đợi ai
Cho anh gửi sương sớm lên gò má, vết chân chim màu nắng vẫn lưa thưa
Cho anh gửi bài thơ lên trang giấy, lúc hoàng hôn xám xịt vẫn chưa
Và em ơi khi thước phim bạc màu, ta có cùng diễn vai chính nữa không
Có mái đầu bạc trắng, nước da nhạt màu, nụ cười vẫn giữ dẫu nhăn nheo phải không?
Em, kể về những cơ duyên, để anh kể về những giông tố cơ hàn
Cho anh kể những ngày đó truân chuyên phần cho em kể nốt thời thanh xuân mơ màng của 2 ta
Đi cùng tiếng bom đạn, những nứt nẻ và khô cằn đổ nát
Của viên mái ngói, phủ màu rêu, cơn lũ chiều và dòng nước vô hạn
Anh nhớ những ngày dài đằng đẵng, em còn ghi lại được từng nếp nhăn
Ghi lại từng buổi chiều hôm lúa chín, mùi bồ kết và đượm hồng bếp than
Những cánh thư rơi trên con đường vắng, anh thanh niên xung phong ngày nào vào Nam
Những câu hát đọng trên con đường làng, cô giáo viên mầm non ngày nào vẫn còn đang
Những câu chuyện ta từng kể cho đời, nếu ngày sau liệu ai có còn mang
Và nếu thời gian có là 1 thước phim, lúc tua nhanh liệu ta có chẳng màng
À ơi, anh gửi những mùa xuân
Gửi nắng gửi mưa, gửi mặt trời, gửi nỗi nhớ em
À ơi, em là tiếng cười vui
Là gió, là mây, là bình yên trong giấc ngủ
Chẳng biết bao giờ về
Ta lại kể cho các con mình nghe, cuốn nhật ký chằng chịt những vết thương
Vệt ố đen ở phía sau vai áo và đôi dép cũ theo nhau từng chặng đường
Mái tóc dài rụng đi theo nỗi buồn không như nụ cười mỗi lần đứng trước gương
Và đôi bàn tay anh đã từng nâng niu giờ đây thô ráp chẳng giống những ngày thường
Khi cuộc chiến đi qua tấm lưng gầy, em tô lại màu trời xanh trong veo
Khi lời hứa còn vẹn nguyên ở đó, em dịu dàng mỗi lần anh trông theo
Khi thời gian vẫn cứ luôn tàn nhẫn, những đứa trẻ của chúng ta trưởng thành
Những vết chàm trên má em nhiều hơn để rồi sức khỏe là câu chuyện chẳng đành
Ai sẽ kể cùng anh mấy kỷ niệm, ai sẽ rót cùng anh những ly trà
Ai sẽ ngồi và nghe anh hằn học, lẩn thẩn cùng anh những đáng trí của tuổi già
Ai sẽ làm nhưng đứa trẻ phải buồn, ai sẽ ở lại để chúng còn chăm nom
Ai sẽ làm cho xế chiều đẹp hơn khi đi cùng anh đến từng nhà từng xóm
Em bỏ lại thời thanh xuân vì anh, vì gia đình và cả những điều khác
Em bỏ lại những mùa xuân đẹp nhất giống như ngày nào lãng quên những điệu nhac
Em bỏ lại cuộc đời ở phía sau, khi đã sống một đời thật trọn vẹn
Trong những giây cuối cùng mình có nhau, anh chỉ nghĩ rằng: “mình không được bỏ em”