Mưa đã làm ướt đi con đường mình Từng bước đi
Và anh đến…
làm cuộc sống em tan đi muộn phiền Rồi bước đi…
chẳng thấy đâu
Đến đây với em một phút giây nữa thôi Rồi hãy ra đi…
Nụ hôn đó, sao quá mong manh Với tay chẳng kịp để ôm lấy anh
ta không còn cuộc gọi nào tới khi nữa đêm. ah
ta không còn nỗi đau nào thấu ngay giữa tim. ah
tự khâu vết thương lòng bằng chín ngàn mũi kim. ah
và xem lại kĩ niệm mình giống như chuổi phim. ah
Hình đôi ta ở trên tay
Mỗi khi thấy anh cười, em cũng mỉm cười
8 năm trôi…
Em cũng chẳng thể quên
Những khi có anh
Đến đây với em một phút giây nữa thôi Rồi hãy ra đi…
Nụ hôn đó, sao quá mong manh Với tay chẳng kịp để ôm lấy anh
Một lần nữa.