Chờ người tình lỡ
Là tình đầu gặp gỡ
Tình theo dĩ vãng nhạt nhòa
Vào mùa trăng đó
Nàng từ phương xa về tựa giấc mơ
Tình đầu gặp gỡ
Rồi trọn đời tình nhớ
Tình tha thiết đắm say
Ánh mắt ngây thơ như ru hồn
Rũ áo phong sương em thay tình duyên
Lúc đắm đuối em cho rằng
Tình ta như ánh trăng rằm
Chớ đâu biết đòng đời
Nhiều cơn sóng phũ phàng
Cho lứa đôi chia phôi đợi chờ
Cho nhau mãi thương nhớ
Cho đến nay em thuyền đã sang bờ
Bài nhạc tình này đã quá xưa cũ
Nhớ day dứt...
Nhớ mỏi mòn sao vẫn chưa đủ
Bài nhạc này có tiếng kèn
Không có lời ca
Anh ta khóc hết nước mắt khi cô rời xa
Mười ngàn năm có là bao
Khi cô không còn
Cho đến già, cho đến chết
Cô đơn ôm trọn
Nghe tiếng kèn mà lòng buồn
Không biết tả sao
Buồn hả, anh có cả bao
Cho tôi hỏi có ai thấy
Người tôi yêu không?
Con thuyền không bến
Lang thang trên sông
Cho tôi hỏi, tôi đánh mất
Giờ tôi tìm đâu?
Anh gói gọn những nỗi nhớ
Chôn với niềm đau
Em có về, thì hãy về
Đừng có đi nữa
Tim anh hư, đợi một chút
Anh mang đi sửa
Niềm vui anh chính là em
Em đâu biết
Anh câm lặng, anh không nói
Kêu tên em miết
Em có về, thì hãy về
Đừng có đi nữa
Tim anh hư, đợi một chút
Anh mang đi sửa
Niềm vui anh chính là em
Em đâu biết
Anh câm lặng, anh không nói
Kêu tên em miết
Anh kêu tên em.
Anh kêu tên em
Anh kêu tên em...