Ngày em bước theo chồng, nắng vẫn hồng dịu ngọt đôi môi em, nhưng đối với anh mưa rơi khắp lối đi.
Lạc lõng giữa bao người với nụ cười của kẻ cô đơn, anh lẻ loi đôi chân chẳng biết đi về đâu.
Pháo rộn ràng, em nhẹ nhàng theo người ta lên xe hoa, váy cưới cô dâu em xinh như đóa hoa.
Còn tôi vẫn nơi này giấu những giọt nước mắt trong lòng.
Rượu càng uống nhưng chẳng say em nào có hay...
Những năm tháng mặn nồng, đánh rơi sao quá vội vàng, để phút cuối giờ này, tiễn em về nơi xa ấy.
Anh nuốt hết những đắng cay để mong em yêu sẽ yên bình.
Anh nguyện cầu cho em luôn được hạnh phúc.
Chiếc nhẫn cưới ngày nào, hứa sẽ trao nhau mãi mãi, còn nhớ không em, nhớ đến bao kỷ niệm đôi ta.
Nhưng chắc phải kết thúc thôi, nhường chỗ cho ai ở tương lai đến một ngày không phải là em