Nơi sơn thủy kia
Khói trắng âm u che minh nguyệt
Nơi đây lưu truyền trăm năm qua
Chẳng thấy bóng người qua
Từng là cô nương quốc sắc
Thiên thành nguyệt luyến hoa
Mà nay vân thu vũ yết
Giữa chốn sơn hà
Tơ vương ngày xưa
Quyến luyến trâm rơi ngay bên thuyền
Cô nương trên kiệu hoa
Tương tư vạn chữ kết thành thơ
Ngày người ra đi
Nét bút như phủ mờ giấy tuyên
Thành Đông mưa rơi
Tấu khúc nhạc tuyệt duyên
Là ai tương tư đã quên
Nơi miếu đường một người không tên
Là ai đã cắt đứt đi mối duyên hồng trần
Chàng nơi sơn trung chờ ta
Tưởng tháng năm khi xưa vẫn bên
Là ai cố chấp chưa đoạn tuyệt nhân duyên
Nhiều năm sau trong miếu hoang
Vẫn thấy hình một nàng tân nương
Chỉ mong tiếng gió thê lương
Sẽ ngưng vì người
Chàng thư sinh trong mộng
Say tưởng cố nhân thiên thu vẫn đây
Chờ mong đến lúc hoa tàn rồi hoa khai