Người là cơn gió chẳng thể chạm tới
Giấc mơ chẳng thể đánh thức
Thiên đường xa tay với
Nỗi đau chẳng thể nào ngơi
Điếu thuốc chưa châm làn khói
Tay chẳng thể buông được
Chẳng đành lòng lãng quên giấc mộng
Người là cơn gió tìm hoài xa xôi
Khóe mi lệ trào không nguôi
Câu bình an không kịp nói
Đông lạnh run đôi môi
Nụ cười không thể kìm nén
Ly rượu không vơi cạn
Lòng tàn rồi làm sao chữa lành?
Phải chăng không gặp nhau, chẳng đi qua đời nhau
Chẳng trao bao yêu dấu về em
Em sẽ chẳng ngây thơ, nằm trong đôi tay anh
Dệt mộng về một tình yêu vĩnh hằng
Liệu như trong lòng anh còn nhớ dẫu mỏng manh
Hình bóng em khi ở cạnh anh?
Nếu như vậy tim em mặc anh muốn tổn thương
Mặc người giày vò không oán than