Duyên số cớ sao vậy,gặp và được yêu chính em người ơi.
Nồng thấm mối duyên đầu,vậy mà tình yêu vút bay.
Còn nguyên phút chia ly,thật nhiều lệ rơi ướt bao hàng mi.
Em vẫn cố tươi cười,và rằng trời thu hôm nay đẹp biết bao.
Để rồi cùng em ngắm lá vàng rơi,để rồi vừa đi chính em,mà tôi đâu hay.
ĐK:
Tựa một chiếc là dẫu níu kéo cũng tựa lá sẽ vẫn rơi về,một nơi rất xa xa tận.
Mùa thu ấy đã cướp mất em đi cướp mất dấu yêu đầu,mình tôi tiếc thương cuộc tình.
Coda:
Tựa một chiếc lá,sẽ vẫn cứ rơi,về nơi rất xa,dẫu níu kéo.
Mùa thu ấy,đã cướp mất em đi,dấu yêu đầu,mình tôi tiếc thương cuộc tình.