Sau một ngày vội vã, đàn chim nhớ tổ nhớ nhà
Tổ ấm bằng chiếc lá, mà rộng lớn hơn cả thiên hà
Mất một chiều hối hả ,đàn chim ngược gió tìm về.
Cớ sao người phải mất một đời như thế
Trót uống nhầm bờ môi hạnh phúc hôm ấy rối bời
Lỡ ôm nhầm bão giông, mà em phải nức nở nghẹn lòng
Phiêu du cùng cơn gió rồi nắng cũng ngã về trời.
Nếu Em về thì anh sẽ chờ sẽ đợi
Mấy mưa rồi, anh vẫn đợi, trời đày lất phất bao nhiêu hạt ngâu
Nắng lên rồi gió về rồi nhưng người nơi đâu ?
Cuối chơi vơi em vẫn đợi một người nói tiếng yêu em lả lơi.
Kẻ thật lòng lại yêu kẻ yêu thật lòng người khác
Giữa mong manh, anh không đành nhìn người cố giữ yêu thương vỡ tan
Hết xuân xanh, giữ không đặng thì về bên anh.
Ép mưa ngâu, hóa phép màu, đợi chờ những thứ không thuộc về nhau
Giống như là đứng giữa phi trường đợi một chuyến tàu