Khúc hát ca dao xưa còn đọng lại nơi đầu ngón tay
Lưu luyến không chạm được làm ta nhớ nhung cồn cào
Máu muỗi lau chẳng sạch, hạt cơm vương rơi nơi chốn nao
Với chẳng được mới hay ngày dài làm lòng ta rối ren, ồn ào
Lúc ấy trái tim loạn nhịp, chẳng ngăn được lòng mãi xuyến xao
Giống gió lớn cuốn lên lửa hồng, làm rụi thiêu vách ngăn ngày nào
Năm tháng vẫn luôn vội vàng
Lửa nay xa xăm tựa ánh trăng
Sóng cuộn trào biến tan, chẳng còn
mộng mơ bay vút trong cơn chiêm bao
Khi bạch nguyệt quang chiếu sáng, mới hay rằng cô tốt biết bao
Anh liệu hay chăng Chu sa để lâu sẽ khó lau sao?
Anh nhìn về nơi phương xa ánh trăng lặng im soi bóng anh
Khi nàng cười tựa ánh trăng, tựa như thanh xuân