1.Khởi lên si hận oán than rồi vung kiếm ngang trời
Bên bờ Tây làn gió phiêu bồng bao hoa lá rơi
Tựa như khách nơi sơn hà thở than nỗi thương tâm ly biệt
Đêm dài ta mấy chung cay nồng
Một thân phiêu du mây trời bao ngày qua
Nhìn thanh loan đao vun vút trong màn đêm
Hào hiệp hay tâm ma giờ không nhận ra
Thời gian trôi qua như giấc mơ vội tan
Hoàng hôn ngó xuống cát sông như thêm hồng
Từng tiêu tán biết mấy linh hồn tại đây
Giờ được mất cũng đã không quan trọng
[ĐK]
Cười lên rồi ta nhanh lãng quên những đau thương ngày qua
Sẽ đi đâu lòng hướng về đâu?
Trời xanh nhìn xem ta cứ đi mà vang danh tứ phương
Ngắm trăng cao ba chén cay nồng
[ĐK]
Ngày xưa từng giương đao khắp nơi đến trăm non nghìn sông
Sáng sương rơi chiều ngắm hoàng hôn
Trời xanh nhìn xem ta lãng du mộng tiêu dao tứ phương
Cuốn đi bao năm tháng yêu hận