Ngồi nhìn về quê hương mà con nước mắt lăn dài
Nhớ lúc xưa khi còn thơ bé Mẹ vẫn thường khuyên
Phận mình làm dâu thì nên biết bao dung người
Dù lời cay đắng, cố cười cố dạ con ơi
Lòng này nặng mang Mẹ ơi nói sao cho vừa!!!
Nhớ lúc 30 chiều, nhìn Cha chăm sóc cho nhà ta.
Vậy mà hôm nay mình con lẻ loi đêm giao thừa
Buồn lòng con khóc. Mẹ ơi con nhớ quê mình
Từ ngày rời quê hương lên thành đô xứ xa quê người
Ừ thì được giàu sang nhưng nhiều đêm thức trắng Mẹ ơi!
Thân gái vừa đôi mươi đang tuổi xuân con bước theo người
Nay nhớ Mẹ thương Cha trong lòng đau không nói nên lời
Ngồi nhìn về xa xăm mong được ăn chén cơm gia đình
Thương hoài nồi canh chua Mẹ ơi con nhớ làm sao
Bên nhà đơn sơ nhưng mà luôn ấm áp nghĩa tình
Câu hát chiều ngồi ê a à ơi thương nhớ quê mình.