Em! Chúng ta không thể yêu lần nữa
Cũng chẳng thể bên cạnh nhau
Đối lập chẳng hạn như nước và lửa
Anh! Cũng chẳng thể yêu thêm một ai
Chang phải là vì e ngại
Mà do không muốn con đường mình sai
Tự gục ngã phải tự đứng lên
Tự nhung nhớ rồi học cách quên
Ngàn kí ức tràn về mỗi đêm
Trong những tấm ảnh vẫn còn cái tên
Anh đã từng mong cầu hạnh phúc
Để có thể nhận lại sự cảm thông
Dòng tin nhắn anh gửi vài lời chúc
Vì sự cố gắng của anh giờ bằng không
Không một tình yêu, không một hạnh phúc
Không một ai biết trân trọng anh
Người làm anh đau, người làm anh khóc
Dày vò trái tim nhỏ mong manh
Thời gian cứ thế từng giây, từng phút
Ngậm ngùi từng giờ cứ trôi qua
Rồi buộc phải cố lượm lặt từng chút
Từng chút trước kia đã phôi pha
Anh đã tự hỏi
"có phải cô đơn đang đến và ghé hỏi thăm anh"
Thời gian cứ thế chậm lại
Mặc dù hành trình trái đất vẫn quay nhanh
Nếu lần nữa sống chung cùng thành phố
nhất định anh sẽ tìm lại em
cùng nhau vượt qua những khốn khó
như vì sao ấy tỏa sáng bầu trời đêm
nếu tớ có 1 ver rap trong bài này
đã từng có 1 khoảng thời gian
chôn vùi anh như một tội ác
không có chánh án, cũng không kiện tội
có lẽ / xét theo một lẽ khác
thiệt thì bây giờ anh cũng nhớ lại
những khoảng thời gian của trước đây
từng ngồi sau xe, từng hôn lên má
cảm nhận hơi ấm của đôi tay
chắc chắn hạnh phúc đã tới
nhưng sao đôi tay lại xa rời
những lời ngọt ngào trên đôi môi
cất lên những lời không đáng nói
có những vết thương vẫn cứ đau
nước mắt rơi thêm một lần nữa
buộc miệng anh thốt lên 1 câu
"đau hết lần này là xong chưa?"
liệu rằng can đảm có thể buông bỏ có phải quá tốt không em ha
vì anh từng nghĩ mình nên trưởng thành thay vì cứ khóc bao đêm qua
nếu như một ngày có thể trò chuyện với một tư cách là người bạn
anh sẽ đem hết nỗi niềm nói ra, mặc dù bên nhau khi ngắn hạn
anh nhớ những lúc em giận anh
anh xin lỗi anh không trách
mọi thứ hiện tại trôi quá nhanh
em cũng không còn anh trong mắt
anh chỉ ước nếu ta còn duyên
thì xin yêu em một lần nữa
cũng vì một phần anh yêu em
muốn xóa đi hết những ngày tháng còn thừa