Anh không phải là người cuối cùng vậy tại sao anh vẫn bao dung.
Cho quá khứ về nhà ngủ chung để thu buồn vàng heo vàng hút.
Gió ơi gió! Thôi đứng trông cửa. Người muốn bước níu mấy cũng thừa.
Dạ ơi dạ! Chớ thương người ta nữa...
Ngỡ con sóng khóc bạc mái đầu khi nhìn mây và biển ôm nhau.
Xô nghiêng vỡ mấy cõi đêm thâu. Xé nỗi buồn từng câu từng câu....
Chẳng ai hiểu sao biển thay lòng Lại làm sóng vỗ giấc nhẹ lòng.
Chẳng bão giông cây nỗi đau cũng tự bật gốc...
Khóc cho nhau một đời rồi ly biệt nhau cả đời.
Chúng ta đi chung đường về không chung lối...
Giữa mênh mông bến tình biết bến nào trọng bến khinh.
Bến nào có pháo hồng bến nào bão giông ...
Bước theo nhau một đời rồi. Xin một đoạn nữa thôi.
Chỉ muốn thấy em cười mặc lên áo cưới...
Tóc xanh búi trâm vàng nên duyên tình Phụng ý Loan.
Tóc xanh búi lông Vạc lỡ làng duyên em.